Chủ Nhật, 3 tháng 1, 2010

Chiếc áo

- Anh ơi! Anh thích mùa nào nhất?
- Gì cơ?
- Anh hãy chọn mùa của anh đi!
- Chọn à? Trong một mớ chọn lấy một cái ấy à? Mà chọn cái gì trong cái gì?
- Kìa! Anh làm sao thế? Này nhé: có bốn mùa xuân, hạ, thu, đông. Anh thích mùa nào?
- Thế em thích mùa nào?
- Em thì em thích mùa xuân nhất!
- Sao vậy?
- Vì mùa xuân có hoa nở
- Mùa nào mà chẳng có hoa nở!
- Nhưng về mùa xuân thì nhiều nhất!
- Nhiều thì sao lại thích? Cái gì có nhiều hoặc rất nhiều là bình thường!
- Ồ... Sao anh lại thế được? Ai cũng bảo vậy còn anh thì không?
- Người ta bảo sao?
- Người ta bảo mỗi mùa có một vẻ đẹp. Mùa hạ nắng vàng, mùa thu lá rơi, mùa đông giá lạnh còn mùa xuân thì hoa nở.
- Người ta lừa em đấy!
- Anh lạ thật! Em cũng thấy thế mà!
- “Em cũng thấy thế mà”. Đó là vì em thấy người ta nói thế. Mùa nào chả có nắng vàng, mùa nào chả có lá rơi, mùa nào chả có giá lạnh và mùa nào mà chả có hoa nở. Chả có cái gì riêng cho cái gì hết!
- Nói như anh thì chẳng có mùa màng gì sất!
- Đúng! Chả có mùa với màng gì cả! Bịa đặt tất!
- Bịa đặt á?
- Chứ còn gì nữa! Đất trời tự nó là vĩnh viễn, là liên tục. Tự nó không phân chia. Người ta đặt bày để làm hỏng nó đấy thôi. Hừ! Nhưng còn lâu mới làm hỏng đuợc. Người ta thất bại rõ ràng đi rồi!
- Em thấy có dính dáng gì đến chuyện làm hỏng hay thất bại ở đây đâu?
- Ồ! Có chứ sao lại không! Sao lại mổ xẻ nó ra khi nó không có tật bệnh gì? Đó là ý muốn tội lỗi. Đó là sự cưỡng bức! Nhưng người ta bó tay rồi. Người ta không động đến nó được. Chính người ta lừa nhau cả! Em cũng trong số đó nốt!
- Đảo lộn hết cả!
- Đúng! Cứ để tự nó thế. Muốn làm cho nó rõ ràng hơn thì nó càng đảo lộn hơn. Tự nó là rõ ràng minh bạch.
- Ý em muốn nói đầu óc anh đảo lộn ấy!
- Tuỳ em nghĩ thôi!
- Hứ! À... Nhưng anh ơi! Cứ giả sử có bốn mùa đi, anh sẽ chọn mùa nào?
- Đã nói rồi, không chọn được! Không có thì làm sao mà chọn? Vả lại trong cách người ta phân chia không có cái gì đủ tư cách đại diện cho cái gì hết!
- Nhưng anh này! Người ta cũng phân chia đời người làm bốn giai đoạn đó thôi
- Sinh, lão, bệnh, tử á?
- Dạ
- Cũng không nằm ngoài sự tầm bậy!
- Ô hô! Anh phải đi khám thôi!
- Để xem! Em và tất cả người ta phải đi khám thì có! Người ta được sinh ra mỗi ngày, già đi mỗi ngày, bệnh tật mỗi ngày và chết đi mỗi ngày. Bốn giai đoạn mà em nói, chẳng qua do bàn tay lật lọng của những người ham sống!
- Nghĩa là sao hở anh?
- Thì đời ngắn ngủi quá! Chia ra thế họ cảm thấy nó cồng kềnh, dài dặc hơn.
- Sao anh không làm cho người ta tin như anh!
- Người ta đông quá!
- Thế anh vẫn phải theo người ta chứ sao?
- Biết làm thế nào được! Chân lý không thuộc về đám đông. Nhưng độc một người cũng khó lòng bảo vệ chân lý.
- Chả ra làm sao cả!
- Ừ, chả ra làm sao cả. Nhưng biết làm sao bây giờ...

TẠ XUÂN HẢI

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét